BabyWolf - Nguyễn Vũ Tuấn Anh

Blog cá nhân chia sẻ về thiết kế web, SEO, Online Marketing, giải pháp web, cuộc sống và nhật ký của tôi.

Ông cũng chỉ là người máy

THẾ GIỚI NĂM 3000

Nig Vidi đã sống qua những ngày hạnh phúc bên người mà anh hết lòng yêu quí – khi hai người còn chưa thành hôn – để rồi anh ngày càng khổ tâm vì sự lơ đễnh và có vẻ như là ngớ ngẩn của vợ mình, nàng Ohoda. Giọng nói của nàng đều đều cứ như giọng nói của người máy. Thời còn yêu đương, chàng đã ngây ngất cảm nhận một tâm hồn thanh lặng từ đôi môi tuyệt vời phát ra những âm thanh đều đặn mang dáng vẻ từ tốn ấy. Nhưng cái đó cũng không đáng lưu ý đến tính chất người máy của nàng, bằng sự sinh hoạt chuẩn mực gần như ngày nào cũng như ngày nấy. Đồng thời, nàng tỏ ra ngoan ngoãn chiều theo mọi ý thích của chàng mà không có sự phản ứng nào, dù chỉ là thoáng qua.

Có lẽ nàng là người máy thật! Nếu thế thì sẽ là sự sỉ nhục cho một con người thật sự và thông minh như ta. Nig Vidi không thể có vợ là người máy! Luật pháp cũng không cho phép một con người đến tuổi trưởng thành kết hôn với người máy. Vì lý do bảo vệ nòi giống, mọi cuộc kết hôn với người máy đều không có giá trị pháp lý. Mọi sự chung đụng xác thân với người máy khác giới đều bị dư luận lên án và khinh bỉ, giống như đối với những kẻ đồng tính luyến ái.

Không! Không thể như thế được. Nig sẽ phải bỏ nàng. Nhưng để đi đến huỷ bỏ hôn thú với Ohoda và lấy vợ khác, Nig cần phải có chứng cớ chứng tỏ trước pháp luật là Ohoda vợ của chàng, chỉ là một người máy.

Đêm về khuya, Nig lên giường ngủ trong một tâm trạng căng thẳng… Chàng trằn trọc không thể ngủ được, vì ý nghĩ vợ chàng chỉ là một người máy vẫn đeo đuổi ám ảnh chàng. Chợt một ý nghĩ thoáng qua, Nig lên tiếng gọi vợ – lúc này vẫn đang loay hoay dọn dẹp. Tiếng gọi rất khẽ, gần như chỉ để cho chính chàng nghe được, nhưng không thiếu chất dịu dàng, trìu mến:

– Ohoda! Sao em không nghỉ đi? Em lại đây, anh nói cho em nghe này!

Nàng quay lại trước sự kinh ngạc của Nig. Nàng đứng tận cuối phòng, cách chàng gần hai mươi mét, làm sao có thể nghe được tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu của chàng?

Nàng tiến lại gần chồng:

– Anh bảo gì em?

Nig hét lên, tiếng hét rất lớn làm cửa kính rung động:

– Ohoda! Em là ai?

– Em là Jenni Ohoda, vợ của anh! Nig thân yêu ạ!

Nàng trả lời với giọng đều đều như mọi ngày với một cái nhìn âu yếm, rồi bình thản quay đi tiếp tục công việc của nàng. Đúng là một cái tai của một người máy, chỉ có thể tiếp thu rất nhạy cảm với những tín hiệu ngôn ngữ, nhưng không có phản ứng với cường độ âm thanh – Nig thầm nghĩ – nhưng các luật sư có thể bác bỏ chứng cứ đó với lập luận: đó có thể là trạng thái bất bình thường của bộ phận thần kinh thính giác mà khoa học gọi là trạng thái “người siêu nhân”, tức là người có khả năng bẩm sinh đặc biệt. Trong lòng Nig dội lên một cảm giác bực bội vì bất lực. “Ngày mai, nhất định ngày mai, ta phải đến phòng lưu trữ hồ sơ của sở Bảo hiểm để tìm hiểu về cô ta! Nhưng với lý do gì? Không lẽ ta sẽ nói thẳng: Vì ta nghi vợ ta là người máy! Lúc đó, những người trong sở Bảo hiểm sẽ nhìn ta với con mắt khinh bỉ vì ta không tôn trọng người bạn đời của mình. Và nếu như nàng không phải là người máy thì thật là nguy hiểm! Dư luận xã hội sẽ chỉ trích ta là một kẻ vô nhân. Ở cái thiên niên kỷ thứ 4 này, so sánh con người với một người máy là sự sỉ nhục đối với họ, còn tệ hại hơn ở thế kỷ trước, khi con người thể hiện sự tức giận với nhau, thường so sánh đối thủ của họ với một loài súc vật nào đó! Trường hợp này có thể bị truy tố ra toà và phải bồi thường danh dự!”

Nig miên man trong những ý tưởng và ngủ thiếp đi.

* *


*


Ohoda cựa mình rồi thức dậy, cử động của nàng làm Nig tỉnh giấc. Chàng nhìn đồng hồ: “Đúng năm giờ, ngày nào cũng đúng năm giờ, không sai quá năm giây!” – Nig nghĩ bụng. Chợt chàng vùng dậy, hất cái mền sang một bên và xuống thẳng nhà bếp.

Ohoda đang trang điểm sau khi làm vệ sinh cá nhân buổi sáng. Nàng thật là đẹp, một vẻ đẹp phúc hậu kiểu Á Đông với đầy đủ nét đẹp tiêu chuẩn của con người. Đặc biệt cái mũi của nàng đã được viện bảo tàng sắc đẹp thừa nhận với sự tính toán chính xác của máy tính điện tử: cao hơn mũi của Nữ hoàng Ai Cập Cléopatre đúng 1,87mm. Đó là độ cao lý tưởng mà nữ hoàng khi sinh thời thường mơ ước để có thể thay đổi dòng lịch sử của nhân loại. Rất tiếc, thời buổi này toàn là người đẹp, họ được đẹp theo ý muốn của họ, nên cái đẹp chỉ để dùng trang sức, không còn làm mưa làm gió gì được với cuộc đời. Nếu như nàng được sinh vào thời Cổ đại, có lẽ Nữ hoàng Ai Cập sẽ được lựa chọn làm thị nữ của nàng…

– Ohoda! Em lại cho anh nhờ một chút! – Từ dưới bếp, chàng lên tiếng gọi.

– Dạ! Em đến ngay đây! Anh cần gì?

– Em cầm cho anh ấm nước sôi lên nhà trên, pha trà giùm anh một chút! Anh đang mắc bận – Vừa nói, Nig vừa quay lại.

Ohoda tiến tới bên chàng với dáng đi uyển chuyển, không thua gì vũ nữ Ai Cập thời trước thiên niên kỷ thứ I.

Thật là dáng đi của người máy, đó chỉ là sự tổng hợp những dáng đi đẹp nhất, được bộ nhớ của máy tính điện tử ghi nhận trong người máy mà thôi! Người thật làm gì có thời gian để tập cho mình một dáng đi tuyệt vời, chuẩn mực như vậy! Nig thoáng nghĩ và đưa nàng ấm nước còn đang sôi sùng sục. Chàng khẽ nghiêng vòi, nước sôi đổ tràn xuống bàn chân kiều diễm của Ohoda.

– Anh làm cho nước chảy ướt hết chân em rồi!

Nàng nói với giọng bình thản và rút khăn tay lau bàn chân bị ướt. Xong, nàng cầm ấm nước quay đi. “Rồi! Đúng là người máy! Nếu người thật thì chắc chắn cô ta sẽ la hét ầm ĩ vì bị phỏng! Nàng không có cảm giác nóng lạnh… Ôi! Nhưng đó cũng chưa phải là chứng cứ pháp lý để ly dị nàng. Ngay người thật cũng rất nhiều kẻ không có cảm giác đó. Tụi luật sư chắc chắn sẽ viện dẫn trường hợp của những nhà tu theo trường phái Yoga làm luận cứ bênh vực cho nàng! Thật là khó xử”…

“À, phải rồi! Cái lưỡi, chính cái lưỡi, chìa khoá của mọi sự trên thế gian. Cái lưỡi tuyệt vời mà nhà ngụ ngôn E-dốp nhắc đến! Mi hãy giúp ta! Chỉ có mi, cơ quan linh hoạt nhất trong cơ thể con người, cái mà con người không thể bắt chước được vì sự phức tạp của nó. Chính mi sẽ giúp ta phân biệt được người thật và người máy. Chính mi sẽ giúp ta từ bỏ một mối tình phản tự nhiên, phi đạo lý để đi đến với một trái tim người luôn luôn biết rung cảm, giúp ta giữ được giá trị của con người thật sự biết liêm sỉ. Ôi! Cái lưỡi vĩ đại, sự mầu nhiệm của tạo hoá trong con người, ta sẽ tìm ra sự thật ở nơi mi. Sự thật ấy đang ẩn náu sau làn môi tuyệt vời của Ohoda!”

Nig sốt sắng bước nhanh lên phòng trên, nhẹ nhàng tiến tới sau lưng nàng. Với một cử chỉ dịu dàng, âu yếm chàng vòng tay ôm lấy ngực nàng:

– Ohoda! Anh xin lỗi em, anh chỉ lỡ tay thôi. Em có bị phỏng không?

– Không sao anh ạ! Lúc nào anh cũng tuyệt vời đối với em.

– Cám ơn em nhiều lắm!

Nig cúi xuống, hôn lên bờ vai trần tròn trịa của nàng. Chợt chàng ngẩng đầu lên nói với một giọng sửng sốt:

– Sao người em lạnh dữ vậy? Em có bệnh không?

– Không! Em có làm sao đâu?

– Chắc em bệnh thật rồi! Chàng xoay người nàng lại và nâng cằm nàng lên – Em lè lưỡi ra, há miệng anh coi!

Ohoda ngửa mặt, hé môi đưa lưỡi ra, mắt nàng từ từ nhắm mắt lại như đang mơ màng…

“Một cái lưỡi kỳ cục – Nig nghĩ bụng – Màu gì mà tái như thịt bò tái, không có chút gì sinh động như lưỡi của một con người thật sự!” Nig đưa hai ngón tay bất ngờ kẹp chặt lấy lưỡi của nàng giật mạnh.

“Phực, ph – rực!”. Cái lưỡi tuột ra khỏi miệng của nàng. Ohoda rùng mình, thân mình tuyệt vời của nàng sụm xuống và rã ra thành những linh kiện điện tử…

Nig Vidi nhấn nút điện thoại:

– Alô! Cho tôi nói chuyện với thanh tra sở Cảnh sát thành phố!

Trên màn hình máy điện thoại hiện ra một nữ cảnh sát viên, mà vẻ đẹp không thua gì Ohoda. Với giọng nói đều đều và cũng rất từ tốn, nàng hỏi:

– Ông cần gì! Chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ ông nhân danh luật pháp!

– Tôi yêu cầu sở Cảnh sát cho người đến ngay nhà tôi số 247B, tầng 14F, khu 26V, đường WZ. Tôi lấy phải một cô gái người máy. Tôi cần hủy bỏ hôn thú với đầy đủ chứng cứ. Vợ tôi tên con gái là Jenni – Ohoda, nay chỉ còn là 467 tổ hợp linh kiện điện tử….

– Xin ông cho biết số giấy hôn thú của ông!

– Hôn thú mang số 3VO 16.

– Xin ông chờ cho một chút! Nói xong, nữ cảnh sát viên nhấn nút máy điện toán. Hình ảnh người nữ cảnh sát viên xinh đẹp biến mất, trên màn hình hiện lên dòng chữ:

“Giấy hôn thú mang số 3VO 16 được công nhận là hợp pháp, bởi sự kết hôn giữa hai người máy là Jenni– Ohoda và Nig Vidi. Luật pháp cho phép sự kết hôn giữa hai người máy khác giới tính, bởi tính logic của sự phát triển của những vật thể do con người chế tạo, được mô phỏng theo con người về hình thức và nội dung mà ngôn ngữ chính thức được gọi là: “Người máy”.

Nig tái mặt, anh quát lên:

– Không thể như thế được, các người lấy gì để chứng minh tôi là một người máy, khi tôi đầy đủ tính chất của một con người thật sự. Tôi đã phát hiện ra vợ tôi là người máy vì cái lưỡi thiếu sinh động của cô ta. Còn tôi, các người hãy nhìn thẳng vào lưỡi của tôi mà coi!

Nig lè lưỡi ra.

Trên màn hình lại lần lượt hiện ra những dòng chữ:

“Nig Vidi mang số máy 42A – 08 – 02B, thuộc phát minh đã đăng ký với số HA – 198M là người máy hiện đại, thuộc thế hệ người máy thứ 87, khi nhân loại công nhận “con rối” là người máy thuộc thế hệ người máy thứ nhất. Luật pháp đã định danh: “Người máy” là sản phẩm do con người chế tạo ra bằng công cụ lao động, được mô phỏng theo hình thức và sự hoạt động của con người. Sự hoạt động của con người máy theo ý muốn của con người, thể hiện qua sự điều khiển trực tiếp hay gián tiếp thông qua chương trình được ghi trong bộ nhớ của người máy. Trong điều luật bổ sung về: “Trách nhiệm của người sáng chế và chế tạo người máy” thuộc chương I, điều 6, phần a có ghi rõ: “Tất cả những nhà chế tạo người máy – chế tạo hàng loạt hay từng đơn vị cá thể người máy – đều phải đăng ký bộ phận bảo hiểm, để vô hiệu hoá người máy, khi người máy có hành vi chống đối lại con người. Nig Vidi là tên người chế tạo ra người máy Nig Vidi 42A – 08 – 02B, đã đăng ký bộ phận bảo hiểm sản phẩm của mình, có chức năng vô hiệu hoá người máy Nig Vidi 42A – 08 – 02B được đặt bên tai trái của người máy này. Khi tác động một lực vật lý vào tai trái với cường độ trên 50N, người máy Nig Vidi 42A – 08 – 02B sẽ ngưng hoạt động chân tay và từ từ tan rã.”

– Thật không thể tưởng tượng nổi! Đây chỉ là một sự nhầm lẫn của máy điện tử. Tôi sẽ khiếu nại việc này – Nig hét lên – Các người hãy mở to mắt ra mà coi đây! Tôi không bao giờ là một người máy.

Nói xong, Nig đưa tay lên giật mạnh vành tai trái của mình.

“Phực! Phrực!” Người Nig sụm xuống. Trước khi cái đinh ốc đầu tiên văng ra với sự ngạc nhiên của Nig, một ý nghĩ vẫn còn kịp chạy qua bộ óc điện tử của chàng:

– Vậy thế nào mới là một con người thật sự?
Bến Tre, 02 – 1990.